DocTruyenChuFull.PRO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Cấp Shipper
Chương 24: Tôi giống ăn cướp lắm sao

Nhìn khí thế to lớn hung dữ của Lữ Hạ mà lại bị người ta cho ăn một đấm, trong hành lang lập tức lặng ngắt như tờ.

Thực ra đa số mọi người đều không nhìn rõ được động tác của Phương Dạ nhưng bọn họ vừa rời mắt thì Lữ Hạ đã sùi bọt mép ngã ở bên tường rồi.

Tần Vũ nhìn Phương Dạ bằng ánh mắt mập mờ, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

“Tôi nhìn lầm rồi!” Trên mặt bác Trình không có chút biểu cảm kinh ngạc nào: “Hóa ra cậu là một cao thủ?”

“Cũng bình thường thôi.” Phương Dạ tùy tiện nói: “Anh còn muốn đánh không, không đánh nữa thì tôi về đây.”

Bác Trình do dự.

Bản thân tuy cũng có thể dễ dàng thắng Lữ Hạ, nhưng thực lực của tên nhóc Phương Dạ này không thể nhìn thấu, nếu đánh thua thật, vậy thì sẽ rất mất mặt!

Việc ông ta mất mặt là chuyện nhỏ, quan trọng là còn liên quan đến uy danh của nhà họ Tần nữa…

“Cậu đi đi, nhớ tránh xa cô cả một chút, cô ấy không phải là một người bình thường như cậu có thể với tới được đâu!” Bác Trình nghiêm mặt nói.

“Cô cả là ai?” Phương Dạ không biết xoa đầu.

“Cậu vậy mà không biết Yên Nhiên là cô cả à?” Bác Trình tưởng đối phương đang giả ngốc thì tức giận dùng gậy gõ xuống sàn nhà.

“Tần Yên Nhiên, hóa ra là cô ấy à!” Phương Dạ lúc này mới nhớ ra: “Tôi với cao đến cô ấy lúc nào, rõ ràng là cô ấy chủ động lại gần tôi mà?”

“Cho dù là ai chủ động, tóm lại cậu không thể lôi kéo quan hệ với cô ấy, nếu không thì, tôi sẽ liều cái mạng già này cũng phải dạy dỗ cậu!” Bác Trình tức giận nói.

“Đừng có nói làm như mình giỏi lắm vậy, có bản lĩnh thì bây giờ thi đấu thử xem?” Phương Dạ không quan tâm tới lời cảnh cáo, anh là người có hệ thống, làm sao có thể chịu được sự uy hϊếp của một lão già được chứ?

“Hừ, sớm muộn cũng có lúc cậu phải khóc!” Bác Trình không nhận khiêu khích cứ thế chống gậy quay người rời đi.

“Chúng ta đi.” Tần Vũ giơ tay bảo đám vệ sĩ cõng Lữ Hạ dậy, trong chớp mắt đã đi hết.

“Chậc chậc chậc, to mồm lắm, nhưng đáng tiếc là cũng chỉ có thế mà thôi.” Vốn dĩ Phương Dạ muốn biết thực lực của bác Trình nhưng không ngờ đối phương nói đi là đi rồi.

Sau khi về đến phòng, anh mới phát hiện là bên trong không có ai.

“Không phải là chạy trốn hết rồi đấy chứ?” Trên mặt Phương Dạ cứng lại rồi ngớ ra vài giây, anh rút điện thoại ra gọi cho bác cả.

“Xin lỗi, số điện thoại này hiện đã tắt máy…”

Không dám mở điện thoại rồi, đây rốt cuộc là loại họ hàng gì vậy?

Phương Dạ tức đến nỗi muốn chửi thề, nhưng qua một lúc thì vui trở lại, ít nhất thì tối nay anh cũng không cần chịu đựng lời càm ràm của bác cả và bác gái nữa rồi, như vậy cũng coi như là trong nạn có phúc.

Nhưng anh không hề biết, cả nhà bác cả đã nhanh chóng đi đến trạm xe rồi, bọn họ không dám ở lại nữa nên vội vã đi ô tô cả đêm để về nhà…

Từ trong phòng đi ra, bỗng ở cửa thang máy Phương Dạ nhìn thấy một hình bóng rất quen thuộc.

Mặt Thẩm Nghiên Nhi đỏ ửng bất tỉnh, đang tựa trên vai của một người con gái khác, mà người con gái này chính là người vừa nãy phát trực tiếp cùng cô - Hi Nhi, hai người rõ là muốn lên lầu nghỉ ngơi.

“Ăn tiệc hải sản cũng có thể say sao?” Phương Dạ thắc mắc, anh nhớ lại nội dung phát trực tiếp vừa nãy, hình như bọn họ không hề gọi rượu, toàn nước trái cây thôi.

“Có thể bên trong đó có vấn đề?” Anh không tiếng động đứng sau lưng hai người rồi lúc cửa thanh máy mở ra cũng đi theo vào.

Hi Nhi cảnh giác nhìn Phương Dạ, người phía sau liền tùy ý huýt sáo một cái.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hi Nhi đỏ ửng.

Tên nhóc này cũng đẹp trai đấy, nếu không phải có việc thì tối nay chị đây bao anh rồi!

Cô ta có chút tiếc nuối ấn tầng mười tám, Phương Dạ nghiêng người ấn tầng mười sáu.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Phương Dạ phóng nhanh từ cửa thoát hiểm lên tầng mười tám với tốc độ như cháy nhà, sau đó trốn vào một góc để quan sát.

Mấy giây sau thấy Hi Nhi dùng sức đỡ Thẩm Nghiên Nhi xuất hiện ở hành lang, sau đó ấn một chuông cửa một phòng nào đó.

Cửa phòng nhanh chóng mở ra, một người đàn ông trọc đầu mặc áo ngủ đỡ Thẩm Nghiên Nhi đi vào.

“Sao bây giờ mới đến, có biết tôi đợi lâu lắm rồi không?” Trong phòng mặt Tống Tuấn đầy lo lắng, phàn nàn nói.

“Không có cách nào anh Tống à, anh không phải không biết chúng tôi đang phát trực tiếp, đám người hâm mộ đó nhiệt tình quá, muốn đi cũng không đi được!” Hi Nhi cười khổ.

“Cả người toàn mùi hải sản, cô nhanh chóng dẫn cô ấy vào trong tắm rửa, tôi ở trên giường đợi các cô.”

“Vâng ạ.”

Sau khi hai người đi vào, Tống Tuấn uống hai viên thuốc màu xanh trước, sau đó kiểm tra dụng cụ quay phim giấu ở bên giường.

“Hừ, từ nay về sau, cô không thể thoát khỏi sự khống chế của tôi rồi, ngoan ngoãn làm nô ɭệ cả đời của tôi đi!”

Đúng lúc anh ta đang suy nghĩ miên man, tiếng chuông cửa bỗng vang lên.

“Ai vậy?”

“Chào ngài, vừa nãy cô Hi Nhi rơi một chiếc túi ở sảnh lớn, tôi đem lên đây để gửi lại ạ.”

“Người phụ nữ này làm việc thật không đáng tin, chút nữa nhất định phải dạy dỗ cô ta mới được…” Tống Tuấn nói rồi đi mở cửa.

Lúc mở cửa, anh ta bỗng nhớ ra một chuyện.

Phòng là bản thân dùng chứng minh để đặt, vậy phục vụ đó sao lại biết Hi Nhi ở trong đây?

Không đúng, người bên ngoài có vấn đề!

Anh ta định đóng cửa lại, nhưng đáng tiếc đã không kịp rồi.

Phương Dạ dùng sức đẩy, cánh cửa đập vào cái mặt béo của đối phương.

Tống Tuấn kêu thảm một tiếng rồi ngã trên tấm thảm, lúc đó trên eo anh ta chỉ quấn một chiếc khăn.

Nhìn thấy sắc mặt u ám của Phương Dạ, anh ta lập tức hoảng loạn tay chân: “Anh, anh là ai?”

“Là người mà anh không chọc được!” Phương Dạ hừ lạnh rồi cầm chiếc cốc thủy tinh trên bàn, dưới ánh mắt sợ hãi của đối phương bóp vỡ vụn.

“Anh… anh đừng làm loạn, tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền!” Tống Tuấn sợ đến mức suýt chút đái ra quần, thứ này mà ghim vào đầu con người thì chỉ có nước vỡ tung!

“Anh nhìn tôi giống ăn cướp lắm sao?” Phương Dạ cười lạnh nói: “Tôi có tiền.”

Nghe thấy đối phương không phải là cướp tiền, phản ứng của Tống Tuấn càng sợ hãi hơn: “Vậy…anh muốn làm gì?”

“Rất đơn giản, anh chỉ cần nói thật là được, vì sao Hi Nhi lại dẫn Thẩm Nghiên Nhi đến phòng anh.” Phương Dạ quét mắt nhìn hướng phòng tắm, sau đó lấy một mảnh vỡ thủy tinh cứa trên cổ của Tống Tuấn: “Nếu tôi phát hiện anh nói dối thì tôi sẽ rất dễ run tay đấy nhé.”

Trên da truyền đến cảm giác sắc bén, Tống Tuấn không dám giấu diếm, lập tức nói ra.

Thì ra là anh ta chính là người đứng đầu trong phòng phát sóng trực tiếp của Hi Nhi, dựa vào độ hào phóng mà liên tiếp cấu kết với nhiều nữ streamer trên nền tảng Vưu Ngư, mà Hi Nhi là một người trong số đó.

Bởi vì thèm muốn nhan sắc của Thẩm Nghiên Nhi, không tiếc dùng tiền để mua chuộc Hi Nhi, bảo cô ta lấy danh nghĩa hợp tác phát trực tiếp mà câu dẫn Thẩm Nghiên Nhi…

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full